Mưa nhẹ rơi trên đôi mắt mi nhoè đi
Sao không đớn đau và chẳng hối hận gì
Giữa miền quê quanh năm gió sương bờ đê
Con sông nước trôi bình yên không về lại
Người thương ai
Người thương ai để lại bầu trời với nỗi chơi vơi
Rời mái lá trời giá rét
Người còn ở đó không
Còn không
Em đi rồi nước mắt cứ tuôn rơi
Để lại bông lúa trĩu nặng nàng có điều mới
Để lại bờ đê vẫn ngóng người con gái khi xưa
Để lại anh với muôn ngàn chơi vơi
Chờ đợi rồi xuân sang mùa vẫn cứ níu đông qua
Từng làn gió mát đưa mùi hương lúa bay xa
Từng ngày đi qua ai đợi người đã phôi pha
Nhạt nhoà sương trắng vây bủa lấy thân ta
Ngồi dừng chân ở một nơi xa
Nơi đó có người đã từng lưu luyến
Ngày và đêm nhung nhớ người ta quá
Không trách quên rồi đã từ từ lâu
Ngày em đi cả một trời tối tăm
Chẳng hận em bỏ lại anh cả ngàn dặm
Giữa lúc duyên thì còn đang say đắm
Cánh đồng hoa tàn theo cơn gió mà lạnh căm
Mưa trôi dạt theo bước chân của người quen
Vài giọt lệ rơi trên đôi mắt em bỏ lại
Một lần này nữa anh khóc chồng thương hại
Vì anh biết nợ duyên chẳng còn mệt nhoài anh nghĩ cho tương lai
Rằng đêm nay một dòng thư tay
Anh viết gửi người con gái anh thương
Bài thơ xưa còn in dấu vương
Nét bút em tựa gửi về tình ta
Em đi rồi nước mắt cứ tuôn rơi
Để lại bông lúa trĩu nặng nàng có điều mới
Để lại bờ đê vẫn ngóng người con gái khi xưa
Để lại anh với muôn ngàn chơi vơi
Chờ đợi rồi xuân sang mùa vẫn cứ níu đông qua
Từng làn gió mát đưa mùi hương lúa bay xa
Từng ngày đi qua ai đợi người đã phôi pha
Nhạt nhoà sương trắng vây bủa lấy thân ta